Trường trung học tập phổ thông Vương Linh dạo bước thời gian gần đây đang được rộ lên tin yêu vọng gác sở hữu người phát hiện ra quái bên trên Sảnh thượng. Người được nghĩ rằng phát hiện ra quái, đó là Lạc Tuyết Giang, lớp 12B².
Một phần vì như thế Lạc Tuyết Giang là thủ thư, 1 phần cô cho tới tủ sách tự động học tập nhằm sẵn sàng mang lại kỳ ganh đua ĐH tới đây. Đến 21:00, sau thời điểm dọn dẹp và sắp xếp và tạm dừng hoạt động xong xuôi, khi cô sẵn sàng đi ra về thì đùng một phát bên trên trời sở hữu nước rơi xuống, trong lúc ngoài cộng đồng ko hề ụp mưa. Cô cứ nghĩ về sở hữu ai giở trò, theo dõi quán tính chủ quan ngoái người nom lên phía bên trên Sảnh thượng, thì phát hiện một bóng đen sạm nằm trong hai con mắt ko tròng đỏ gay lòm như huyết...
Kể từ thời điểm ngày hôm cơ, chính một tuần sau kể từ tin yêu vọng gác truyền mồm gửi trở thành tin yêu sở hữu thiệt. bằng phẳng triệu chứng là tử thi Lạc Tuyết Giang được trừng trị hiện tại bên trên Sảnh thượng ngôi trường học tập vô biểu hiện ướt sũng sũng...
Hàn Tĩnh Chi đụng chạm nhẹ nhàng tay vô đỉnh đầu bản thân, nhíu mi ko vui: "Chíp ơi, tuồng như trời mưa rồi thì cần."
Tề Thịnh Lam đang được khóa cửa ngõ tủ sách, nghe con bạn thân ái bản thân trình bày vậy bèn ngoái người nom đi ra trước Sảnh, khẽ rung lắc đầu: "Tớ thấy sở hữu gì đâu."
Hàn Tĩnh Chi đột ngột hốt hoảng kêu lên: "Không mưa tuy nhiên lại sở hữu nước, cậu còn ghi nhớ chị Tuyết Giang không?"
Tề Thịnh Lam cẩn trọng chứa chấp chiếc chìa khóa vô vào túi ba lô, vỗ nhẹ nhàng vai Hàn Tĩnh Chi: "Cảnh sát trình bày cực kỳ hoàn toàn có thể đấy là 1 trong vụ mẹo sát, chớ tự động dọa dẫm bản thân nữa. Chúng tao mau về thôi."
Tề Thịnh Lam chợt cảm nhận thấy bên trên đầu tôi vừa bị cái gì cơ rơi trúng, loại hóa học lỏng vô trong cả trượt kể từ đỉnh đầu xuống mai tóc, chảy dọc sườn gò má. Cô sờ tay vô má bản thân, đầu ngòn tay ngay lập tức cảm biến được sự ướt đẫm giá rét. Chân mi cô thông thoáng nhíu lại, chậm trễ rãi ngoái người về đàng sau, nom ngước lên phía bên trên Sảnh thượng.
Hàn Tĩnh Chi thấy vậy cũng ngoái lại nom theo dõi...
Hàn Tĩnh Chi giật thột kêu lên, lập cập rẩy nói: "C...có...m...m...ma..."
Trái ngược con bạn đang được kinh kinh hoàng của tớ, Tề Thịnh Nam lại vô nằm trong điềm tĩnh. Ánh đôi mắt cô cương nghị bén rét mướt, thẳng nom trực tiếp vô hai con mắt ko tròng đỏ gay lòm ấy. Nắm chặt tay Hàn Tĩnh Chi, Tề Thịnh Lam dứt khoát xoay người kéo con bạn tách lên đường một mạch.
Một tuần sau, Hàn Tĩnh Chi được nhìn thấy bên trên Sảnh thượng, vô biểu hiện toàn thân ái ướt sũng sũng và đang được tử vong...
Xem thêm: uống thuốc tránh thai khẩn cấp có hại gì
Tề Thịnh Lam nghiến răng tức phẫn uất, tối hôm cơ 1 mình chạy trực tiếp lên Sảnh thượng. Vầng trăng sáng sủa rực treo lửng lơ thân ái trời, giải ánh bạc giá rét xuống nhân gian lận, phủ lên một bờ vai rộng lớn vững vàng chãi đang được nửa quỳ nửa ngồi bên dưới nền khu đất như đang được để ý gì cơ.
Cô thông thoáng nhíu mi, khẽ gọi: "Anh Hành..."
Người này cũng không tồn tại dự định ngoái đầu nom lại: "Cậu cũng lên phía trên à."
Tề Thịnh Lam thản nhiên tiến thủ bước về phía cơ, tức phẫn uất nghiến răng: "Tĩnh Chi bị tiêu diệt thảm như vậy, sao tớ hoàn toàn có thể ko chú tâm."
Vương Khải Thành nhảy cười cợt man rợ, dọa dẫm Tề Thịnh Nam giật thột khựng bước: "Người bị tiêu diệt thảm tiếp sau, đó là cậu đấy!"
Nói rồi, hắn kể từ từ xoay đầu nom lại. Đôi đôi mắt hắn trừng trợn, khóe môi nhếch tận đem tai cùng theo với giờ cười cợt vang vọng vô không khí Sảnh thượng to lớn...
Free preview
Chương 1: Bế Tắc Mật Nơi Sân Thượng Trường Phổ Thông (1)
"Người bị tiêu diệt thảm tiếp sau, đó là cậu đấy!" Sắc mặt mũi Tề Thịnh Lam thời điểm hiện nay đối với mùng tối còn đen sạm rộng lớn vài ba phần. Ánh đôi mắt cô đanh lại ko phấn chấn, nhấc cao một chân, ko hề báo trước, giẫm trực tiếp vô sống lưng Vương Khải Thành. Làm hắn té úp mặt mũi chổng mông về phía đằng trước. Tề Thịnh Lam gằn giọng cao vút: "Ai là kẻ bị tiêu diệt thảm cơ?" Vương Khải Thành bị tiến công bỗng nhiên, tức thời ko kịp rời né, báo sợ hãi nửa khuôn mặt mũi rất đẹp trai té áp sát nền Sảnh thượng. Hắn toan chống nhì tay nâng bản thân hứng dậy, thì bị Tề Thịnh Lam bá đạo bịa đặt chân giẫm lên mông. Hắn nghiến răng kêu lên: "Tề Thịnh Lam, cậu dám giẫm anh?!" Tề Thịnh Lam cười cợt nhạt nhẽo, ánh nhìn càng thêm thắt gian nguy. Thuận chân dẫm dẫm vài ba trừng trị vô mông hắn: "Có gì tuy nhiên ko dám?" Vương Khải Thành vừa vặn chống tay trườn dậy ngay lập tức bị cú giẫm liên trả của người nào cơ thực hiện mang lại té úp mặt mũi xuống khu đất quay về. Tề Thịnh Lam thu chân, kiêu ngạo xoay người bịa đặt mông ngồi xuống sống lưng hắn: "Anh Hành, cậu trình bày coi ai sẽ là kẻ bị tiêu diệt thảm?" Vương Khải Thành bất lực, miễn chống thực hiện ghế mang lại Tề Thịnh Lam ngồi. Mặt mi hắn nhăn nhó khó khăn coi, bi thiết kêu oai vệ oái: "Là anh Hành bị tiêu diệt thảm, Tề đại nhân van thả mạng!" Tề Thịnh Lam trước lúc đứng lên còn nhún mông nhảy bên trên sống lưng hắn vài ba hình mẫu, báo sợ hãi thực hiện hắn ở sõng soài bên dưới khu đất. Cô liếc xéo cảnh cáo hắn rồi tiến thủ trực tiếp về phía đằng trước, điểm được nghĩ rằng hiện tại ngôi trường án mạng của Hàn Tĩnh Chi. Cô lấy điện thoại cảm ứng vô túi của áo, bật đèn sáng flash soi xung quanh: "Anh Hành, cậu sở hữu tìm kiếm được gì không?" Vương Khải Thành sau thời điểm bị Tề Thịnh Lam bắt ôm hít khu đất u thắm thiết một hồi cũng nhanh chóng đứng lên, hắn vừa vặn phủi ăn mặc quần áo vừa vặn cằn nhằn: "Nặng như lợn!" "Gì cơ?" Người tao trình bày, tai thông thường thính Khi bị trình bày xấu xí. Dù Vương Khải Thành mới mẻ chỉ lẩm nhẩm vô mồm, tuy nhiên Tề Thịnh Lam vẫn hoàn toàn có thể nghe thấy rõ rệt. Trước vẻ mặt mũi lườm nguýt ko bao nhiêu thân ái thiện cơ, Vương Khải Thành hừ lạnh: "Vừa mập vừa vặn đanh đá, đàn bà gì khó khăn ưa!" Tề Thịnh Lam xoay lên đường phía không giống, vênh vênh váo váo, chứa chấp giọng cao vút: "Khó ưa đấy thì thực hiện sao? Vẫn sở hữu thằng chó này cơ mặt dạn mày dày qua quýt ăn ké đấy thôi!" Vương Khải Thành tiếp cận trước mặt mũi Tề Thịnh Lam, chọt ngón tay dí vô trán cô ấn vài ba hình mẫu. Vừa ấn vừa vặn nói: "Đang trình bày thằng chó này thế?" Tề Thịnh Lam hung hăng hất tay hắn đi ra, ấn ngón tay vô ngực hắn liên tục vài ba cái: "Thằng chó Hành Hẹ Hoa Lá căn nhà cậu đó! Sao này, làm cái gi được tớ?" Vương Khải Thành vội vàng đan chéo cánh tay trước vùng ngực, chân lùi về phía đằng trước, vẻ mặt mũi hốt hoảng như thôn nữ giới bắt gặp lưu manh: "Đừng sở hữu tận dụng sờ mặt hàng anh đấy nhá!" Tề Thịnh Lam thổi phù phù vô đầu ngón tay như thổi phân tử những vết bụi, bĩu nhiều năm môi: "Gớm, bớt ảo tưởng lên đường Hành Hẹ Hoa Lá!" Bỗng nổi tiếng bước đi trĩu nặng lại ướt đẫm kể từ phía bên dưới bậc thang Sảnh thượng vang lên, đem theo dõi hình mẫu rét mướt thấu xương. Tiếng nước chảy róc rách rưới, nằm trong giờ vải vóc ướt sũng nhẹp cọ xát vô nhau vô thinh ko càng thêm thắt quái quỷ quái. Khí tử ganh đua thông thoáng vô dông, thực hiện không gian xung xung quanh trở thành mờ mịt rùng rợn. Tóc gáy Tề Thịnh Lam dựng đứng không còn cả lên, sinh sống sống lưng như sở hữu loại năng lượng điện xẹt qua quýt. Lạnh toát. Cô mệt mỏi nuốt ngụm nước miếng, domain authority gà domain authority vịt kéo đàn kéo lũ nổi lên tràn bản thân. Đôi chân lúng túng đứng ko yên ổn, chẳng biết kể từ lúc nào đang được áp sát về phía Vương Khải Thành. Cô lập cập lập cập, chứa chấp giọng lí nhí: "Anh Hành..." Trên trán Vương Khải Thành rơi tràn đàng hắc tuyến, khinh thường bỉ nhìn qua con cái nhỏ vừa vặn giẫm bản thân ko tiếc thương đang được trầm trồ yếu ớt mỏng manh manh cơ. Hắn nhe cặp răng khểnh cười cợt ki ki: "Thế này cũng yêu cầu lên phía trên điều tra?" Tề Thịnh Lam tiêu cực cho tới lòng tự động trọng, tức phẫn uất hất mặt mũi lên đường phía khác: "Bình thông thường tớ ko kinh hoàng đâu, chẳng qua quýt giờ tởm vượt lên thôi." Vương Khải Thành khá ghé mặt mũi về phía cô, nối tiếp buông tiếng trêu chọc: "Thật ko đấy, hoặc đang được trầm trồ yếu ớt hấp dẫn anh?" Trước sự mặt dạn mày dày rộng lớn bê tông của hắn Tề Thịnh Lam xoay phắt về phía Vương Khải Thành toan thanh minh. Ai ngờ mặt mũi hắn áp sát nút, báo sợ hãi cô vừa vặn xoay qua quýt ngay lập tức đụng chạm má vô môi hắn. Vương Khải Thành vội vàng đứng trực tiếp dậy, sờ tay vô môi bản thân như thiếu thốn nữ giới vừa vặn bị hít trộm: "Tề lưu manh!" Tề Thịnh Lam ngỏ to tướng đôi mắt, tấm tức ko trình bày nổi trở thành tiếng... Vương Khải Thành thấy vậy cười cợt vang, dang một tay thiên về phía cô: "Qua phía trên anh ôm mang lại hứng kinh hoàng." Tề Thịnh Lam ngay thức thì gắt lên: "Còn lâu nhé!" Tiếng bước đi càng ngày càng ngay sát, khí tử ganh đua cũng trở thành nồng đậm, khiến cho Tề Thịnh Lam mệt mỏi cho tới nghẹt thở. Không cần cô trước đó chưa từng bắt gặp những chuyện này, tuy nhiên phiên trước tiên cô thấy khí tử ganh đua nặng nề vì vậy. "Thật rét mướt... thiệt đơn độc..." Giọng trình bày phí a đằng sau ô cửa Sảnh thượng vang lên, choang choang như kể từ cõi chết vọng về. Thêm không khí hẹp bên trên bậc thang, càng đi ra tăng thêm sự rùng rợn quỷ dị. Tề Thịnh Lam chẳng biết kể từ lúc nào đang được ôm chặt lấy tay Vương Khải Thành. Cô gục nguồn vào bắp tay săn bắn cứng cáp trốn lên đường, vẫn he hé một phía đôi mắt để xem. Trái ngược với cô, Vương Khải Thành lại vô nằm trong điềm tĩnh, hắn cười cợt mỉa mai: "Ôm là mất mặt chi phí đấy nhé." Tề Thịnh Lam cấu mạnh vô bắp tay hắn. Vương Khải Thành kêu lên oai vệ oái: "Ah! Đã mang lại ôm còn đấm đá bạo lực nữa!" Tề Thịnh Lam ngước lên nom hắn, hai con mắt ươn ướt sũng. Môi cô mím vô nhau, song túi má xệ xuống, bày đi ra vóc dáng phụng phịu yếu ớt. Vương Khải Thành lag như cây cơ. Ánh trăng bạc treo bên trên sáng sủa thanh cao vằng vặng soi rõ ràng cảnh tượng trước đôi mắt, khuôn mặt cô thời điểm hiện nay đối với ánh trăng còn sáng sủa rộng lớn vài ba phần. Đệch! "Cô đơn vượt lên... ai cho tới thực hiện chúng ta với tôi lên đường..." Tiếng loại quỷ dị cơ lại vang lên, đôi khi cũng hiện hữu tức thì trước cửa ngõ Sảnh thượng kéo thần trí Vương Khải Thành về thực bên trên. Hắn ho khan chữa trị ngượng, ngửng đầu quan sát về phía đằng trước, ánh nhìn dần dần trở thành rét mướt lùng. Tề Thịnh Lam ngạc nhiên ngỏ to tướng mắt: "Tĩnh... Tĩnh Chi?" Tề Thịnh Lam quên cả kinh hoàng hãi, toan buông tay nhằm trở về phía cơ thì bị Vương Khải Thành ráng cổ tay lưu giữ chặt lại. Cô khó khăn hiểu ngoái lại nom hắn, tuy nhiên chỉ thấy hình mẫu rung lắc đầu ngặt nghị. Vương Khải Thành: "Đừng thông qua đó, ko cần Hàn Tĩnh Chi đâu." Lòng Tề Thịnh Lam thông thoáng chút gợn sóng li ty. Tuy cô cực kỳ ham muốn chạy về phía 'Hàn Tĩnh Chi', tuy nhiên rộng lớn ai không còn cô cần hiểu loại đang được đứng ở phía đối lập là gì. Ánh trăng chiếu xuống, một Hàn Tĩnh Chi với hai con mắt vô hồn trống rỗng trống rỗng. Toàn thân ái cô ướt sũng sũng từ trên đầu cho tới chân, nước tụ lại bên trên những lọn tóc, đầu ngón tay, vạt áo theo dõi vạn vật thú vị tuy nhiên đua nhau rơi trực tiếp xuống nền Sảnh thượng tạo thành một vũng nước rộng lớn. Bóng tối che lù mù, nhuộm đen sạm vũng nước. Nhìn sơ hỗ tương còn tưởng này đó là huyết, một vũng huyết rộng lớn sậm màu sắc... 'Hàn Tĩnh Chi' phía hai con mắt vô hồn về phía Tề Thịnh Lam đang được ôm chặt tay Vương Khải Thành. Khuôn mồm đóng góp ngỏ uyển chuyển, chậm trễ rãi thốt lên: "Tề... Thịnh... Lam... cho tới phía trên... với tớ... tớ đơn độc lắm..." Tề Thịnh Lam gắt lên: "Mày ko cần Tĩnh Chi! Tĩnh Chi ko lúc nào gọi bọn họ cả thương hiệu tao!" Hình dạng Hàn Tĩnh Chi mất tích, thay cho vô này đó là hình mẫu bóng đen sạm sở hữu song tròng đôi mắt đỏ gay lòm. Nó bực tức thét lên: "Tao ko cần thiết biết! Mày cần chết!" Tề Thịnh Lam ko hề bị khí thế của bóng đen sạm áp hòn đảo ý thức. Mặc cho dù cô vẫn đang được ôm chặt tay Vương Khải Thành vẫn cực kỳ gan dạ Khi đối lập với nó: "Tại sao mi lại sợ hãi Tĩnh Chi và chị Lạc Tuyết Giang?" Cái bóng bi thiết kêu lên: "Chúng nó, bọn chúng nó rõ rệt phát hiện ra tao lại ko thèm cứu vãn tao!!" Nó chỉ tay về phía Tề Thịnh Lam: "Cả mi nữa! Tại bọn chúng mi tao mới mẻ cần chết!" Tề Thịnh Lam: "Rốt cuộc mi là ai? Chết như vậy nào? Nói lên đường, tao sẽ hỗ trợ mi đầu thai!" Cái bóng ko vội vàng vấn đáp, nó nom chằm chằm vô Tề Thịnh Lam: "Thân xác mi, tao hoàn toàn có thể dùng thể xác mày!" Tề Thịnh Lam ngây người ngỏ to tướng đôi mắt, tức thời ko biết cần làm cái gi thì hình mẫu bóng đang được lao về phía cô nhanh chóng như hạn chế. Cô vội vàng ôm chặt tay Vương Khải Thành rộng lớn, nhắm tịt đôi mắt hòng chào đón số phận tới đây. Nhưng đang được qua quýt vài ba giây tuy nhiên chẳng thấy gì. Tề Thịnh Lam mệt mỏi hé đôi mắt ngỏ đi ra, còn còn chưa kịp thấy rõ đang được thấy bóng đen sạm bị tấn công nhảy đi ra xa vời, té rạp xuống nền Sảnh thượng, bi thiết nằm trong kinh kinh hoàng quan sát về phía nhì người bọn cô. Tề Thịnh Lam ngạc nhiên ngước nom Vương Khải Thành: "Anh Hành, là cậu làm?" Vương Khải Thành không có tội nhún vai: "Làm gì là làm công việc gì?" Tề Thịnh Lam nhíu mi nghi ngại nom hắn: "Cậu đem theo dõi tỏi, phù chú hoặc đồ vật gi trừ quái à?" "Hâm! Anh phía trên tuy nhiên cần kinh hoàng phụ vương hình mẫu loại quái cỏ này hoặc gì?" Tề Thịnh Lam bĩu môi: "Ai hiểu rằng." "Thế tuy nhiên vẫn đang còn con cái heo ôm anh cứng nhắc đấy." Tề Thịnh Lam bị trêu vẫn ko buông tay, cô hất mặt mũi xoay lên đường phía khác: "Xí!" Sắc mặt mũi Vương Khải Thành chợt đanh lại, trang nghiêm nói: "Này Chíp Bi!" "Hở?" "Năm ni cậu học tập lớp mấy?" "Cậu bị điên à? Tớ học tập lớp 12, thưa chúng ta nằm trong lớp!" Vương Khải Thành nhíu mi xoa cằm, đi ra chiều như đang được suy tư trước câu thách thức khó khăn nhằn: "Nhưng sao anh thấy cậu như em gái lớp 9 thế nhỉ?" "..." "Nhỏ xíu." "..." "Thế này, con cái anh Chịu đựng thiệt thì sao?" Tề Thịnh Lam nghe vậy vội vàng buông tay hắn đi ra, mặt mũi kể từ đỏ gay lịch sự white, lại kể từ white lịch sự đỏ gay. Tức phẫn uất giẫm mạnh vô chân Vương Khải Thành, thực hiện hắn nhức nhối nhảy cỡn lên như mèo Tom Khi bị Jelly sử dụng búa đập sưng chân. "Áu háu háu!" À, phía trên đơn thuần kiểu dáng minh họa thôi. Vương Khải Thành vừa vặn ôm chân vừa vặn nhảy lò cò, rít qua quýt kẽ răng: "Tề! Thịnh! Lam!" Tề Thịnh Lam nom Vương Khải Thành cực khổ sở vì vậy vẫn ko cảm nhận thấy hả dạ, cô chống nạnh nhì mặt mũi hông: "Khùng vừa vặn thôi! To bé xíu kệ tớ!" "Đồ vô duyên lại tưởng bản thân hài hước! Con tớ thế này ko khiến cho cậu quan hoài. Nhá!" Nhân thời cơ song chúng ta trẻ con còn mài miệt tranh cãi, hình mẫu bóng vội vàng đứng lên, ko tiếng báo trước cất cánh trực tiếp về phía đằng trước áp sát Tề Thịnh Lam. Toan cứ thế nhảy vào, đẩy hồn Tề Thịnh Lam ngoài thể xác rồi cướp đoạt luôn luôn. Nhưng Vương Khải Thành lại đúng lúc chắn ngang trước mặt mũi cô, nhằm nó va vấp vô người hắn... Tề Thịnh Lam hốt hoảng kêu lên: "Anh Hành?!" Vương Khải Thành sử dụng một tay cầm chặt cần thiết cổ hình mẫu bóng, nhẹ dịu nhấc bổng nó giơ lên rất cao, choãi trực tiếp tay chĩa về phía đằng trước. Hắn nom trực tiếp song tròng đôi mắt đỏ gay lòm ấy, thanh âm nhẹ tênh lại rét mướt thấu xương. So với khí tử ganh đua của chính nó, còn rét mướt rộng lớn vài ba phần: "Chỉ là vong hồn nhỏ nhoi lại dám ngông cuồng?" Cái bóng giãy giụa giụa khốc liệt, nhức nhối rên rỉ. Thanh âm rùng rợn hòa vô dông, nằm trong ánh trăng bạc càng thực hiện không khí thêm thắt ớn lạnh: "Xin ngài... van ngài thả mang lại tôi..." Người Tề Thịnh Lam thông thoáng lập cập lên, núp sau bóng sống lưng to lớn của Vương Khải Thành. Cô ngờ ngạc, không còn nom hình mẫu bóng đen sạm bị treo lửng vô tay hắn đang được giãy giụa giụa van thả, lại ngước nom hắn một cơ hội khó khăn hiểu. Sao hình mẫu bóng này nom có vẻ như kinh hoàng hắn thế nhỉ? Vương Khải Thành: "Ngươi bị tiêu diệt rồi ko Chịu đựng đầu bầu, còn dám thực hiện càn làm mưa làm gió trần gian?!" Cái bóng bị chẹn họng, chứa chấp giờ méo mân mê đứt gãy: "Do... vì thế.. .tôi bị... bị sợ hãi bị tiêu diệt... tôi ko cam tâm mũi nhọn tiên phong bầu..." "Vậy vì sao lại giết mổ người vô tội?" Cái bóng ngoan ngoãn cố nói: "Là vì thế bọn bọn chúng xứng đáng bị tiêu diệt..." Lực tay Vương Khải Thành càng thêm thắt chặt rộng lớn, ánh nhìn càng thêm thắt bén lạnh: "Dương Hinh Hải, nam nữ nữ giới, sinh vào năm 1997, quê gốc Phúc An, dân tộc bản địa Mắn. Chết từ thời điểm cách đây năm năm, tức thì bên trên phía trên." Cái bóng ngạc nhiên ngỏ to tướng đôi mắt, tức thời ko trình bày được gì. Vương Khải Thành bá đạo ném nó xuống khu đất như vừa vặn ném một loài vật nhỏ, rét mướt lùng nom nó chật vật khốn đốn: "Cái vong bé xíu tí căn nhà ngươi thiệt gớm ghê, ko coi ai đi ra gì!" Cái bóng vội vàng vàng trườn dậy, quỳ gục bên dưới chân Vương Khải Thành khấn vái liên tục: "Xin ngài thả tội! Xin ngài thả tội! Tôi biết lỗi rồi!" Tề Thịnh Lam đôi mắt tròn trĩnh đôi mắt dẹt ngước nom Vương Khải Thành chằm chằm. Cái khí hóa học cao ngạo này cực kỳ ko phù phù hợp với vẻ bên ngoài của một học viên cuối cấp cho 3 như hắn. Cũng cực kỳ không giống với khí hóa học của một người hàng đầu một đội group, một câu lạc cỗ, một đội chức hay là 1 xã hội thu nhỏ. Cũng cực kỳ không giống với khí hóa học của những vị vua tuy nhiên Tề Thịnh Lam vẫn thông thường coi bên trên TV hoặc gọi vô đái thuyết. Cô ko tài này hoàn toàn có thể liên tưởng cho tới cái gì không giống, ngoài một vị thần vô thượng của ngoài trái đất... Tề Thịnh Lam bị hình mẫu tâm lý rồ dại của chủ yếu bản thân chọc cười cợt. Thôi này, chẳng qua quýt cậu ấy rưa rứa cô, cũng đều có chút đặc biệt quan trọng vô toàn cầu trái đất thôi? Tề Thịnh Lam xoay qua quýt hình mẫu bóng, ngặt giọng nói: "Chị Dương, chị có thể nói rằng mang lại em biết chị đang được bị tiêu diệt đi ra sao không?" Cái bóng rụt rè ngửng đầu lên, ánh trăng sáng sủa vằng vặc soi rõ ràng dung mạo của chính nó. Hiện đi ra một cô nữ giới sinh chạc tuổi hạc Tề Thịnh Lam, bên trên người khoác đồng phục Trường trung học tập phổ thông Vương Linh được kiến thiết từ thời điểm cách đây năm năm. Rất không giống cỗ đồng phục tuy nhiên Tề Thịnh Lam đang diện lúc này. Dương Hinh Hải sở hữu làn tóc nghiền trực tiếp xõa nhiều năm. Gương mặt mũi tái ngắt nhợt sở hữu vài ba vị trí bị bầm giập tím bầm áp lực. Nhất là cái phần chân váy cô đang được mạng bên trên người dân có chút xộc xệch khó khăn coi. Từ đỉnh đầu cho tới gót chân đều ướt sũng nhẹp, hoàn toàn có thể thấy Dương Hinh Hải đang được bị tiêu diệt vô biểu hiện đi ra sao... Tề Thịnh Lam ngước lên, vừa khít thay cho Vương Khải Thành cũng hạ đôi mắt nom xuống. Hai người nằm trong phú đôi mắt bên trên một điểm, chẳng ai trình bày với ai một tiếng rưa rứa thâm nhập hiểu rõ sâu xa cho nhau, nằm trong gật Output đầu ra hiệu. Vương Khải Thành xoay qua quýt Dương Hinh Hải: "Ngươi đang được bị tiêu diệt như nào?" "..."
Xem thêm: tử vi 12 con giáp lịch vạn niên
Bình luận